dệt một cái cớ, vừa ân cần rót cho Diệp Thư Nghiên một chén nước: “Bác gái, bác đừng vội, ngồi xuống uống miếng nước trước đi! Chuyện Thiển Hi ly hôn thật sự là cháu không biết, nếu như cháu biết làm sao cháu có thể không gọi cho bác được! Chuyện lớn như vậy, cháu chắc chắc sẽ không để cậu ấy tùy ý làm ẩu!”
Diệp Thư Nghiên đối với lời nói của Tô Tuyết tỏ vẻ hoài nghi, nhưng vẫn bình tâm tĩnh khí ngồi xuống. Bà uống ực một hớp nước, nặng nề thở dài một hơi nói: “Cháu nói đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao lại
giàn tập tạ
bàn bóng bàn
máy chạy bộ điện
còn gạt bác và ba của nó. Quý Vĩ ấy, nhiều năm qua đều rất hiếu thuận với gia đình bác, làm sao vô duyên vô cớ lại ly hôn! Lùi một bước mà nói, cho dù con bác không thể sinh con liền muốn ly hôn, làm